Vậy làm thế nào để vượt qua vấn đề này - chơi xèng

Mục lục

Nếu Viết Tiểu Thuyết

Chính vì lẽ đó, nhiều người cảm thấy buồn phiền vì cuộc sống của mình thiếu đi sự đặc sắc, nghĩ rằng chẳng có gì đáng để viết cả. Tuy nhiên, nếu một tác giả càng để tâm vào việc “liệu mình có điều gì đáng viết không”, thì tác phẩm của họ càng dễ rơi vào tình trạng xuống cấp mà không nhận ra. Khi quyết định sáng tác dựa trên chính bản thân mình, họ phải đối mặt với vô số cảm xúc mang tính chủ quan, đặc biệt là cảm giác tự làm mình cảm động. Điều này thường xảy ra khi họ suy ngẫm về chính mình và tự hỏi liệu có điều gì xứng đáng để viết không. Nhưng sự cảm động kiểu này khó lòng truyền tải tới độc giả chơi xèng – bởi vì nó xuất phát từ sự tích tụ cảm xúc cá nhân, do đó nó ngắn ngủi và mang tính riêng tư cao.

Do cảm xúc tự làm mình cảm động rất chóng qua, nhiều người khi đọc lại những gì mình đã viết trước đây đều cảm thấy nó quá sến và giả tạo, kể cả tôi cũng vậy. Hơn nữa, vì cảm xúc này mang tính cá nhân hóa, nên tác giả thường gặp khó khăn trong việc xác định những yếu tố cụ thể nào đã tạo nên sự cảm động đó. Nếu không thể liệt kê đúng đắn những yếu tố thực sự xây dựng nên cảm xúc, hoặc nếu viết quá nhiều thứ không j88bet liên quan, độc giả sẽ không thể tái hiện được cảm giác tương tự thông qua chữ viết. Kết quả là, độc giả sẽ cảm thấy câu chuyện bị sáo rỗng hoặc thậm chí không thể đồng cảm với tác giả.

Vậy làm thế nào để vượt qua vấn đề này? Một cách tiếp cận là hãy coi việc viết như đang ghi nhật ký hàng ngày, không cần cố gắng tìm kiếm hay phóng đại những cảm xúc mạnh mẽ. Sự thú vị hay không thú vị của một sự kiện phụ thuộc rất nhiều vào cách nhìn nhận của mỗi người. Hoặc đơn giản hơn, đừng viết gì cả, bởi lẽ nếu bạn cảm thấy chẳng có gì đáng viết thì tốt nhất là dừng lại. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nói điều này với người bạn của mình, nhưng hiện tại tôi vẫn cảm thấy mình chưa đủ khả năng để miêu tả những điều bình dị trở nên hấp dẫn.

Tuy nhiên, tại sao tôi vẫn tiếp tục viết trên blog của mình? Đơn giản vì tôi không muốn mình trở nên nhạt nhẽo hơn nữa. Ai cũng muốn tránh rơi vào tình cảnh ngồi trước bàn phím mà chẳng biết nói gì. Việc rèn luyện thường xuyên vẫn là cách tốt nhất để duy trì sự sáng tạo và hứng thú trong viết lách.

(À, hôm nay tôi nhận ra mình đã sử dụng khá nhiều dấu câu – điều hiếm khi xảy ra!)